Tuesday, November 7, 2006

Việt nhân ca



越人歌
今夕何夕兮?
搴舟中流,
今日何日兮?
得與王子同舟。
蒙羞被好兮,
不訾詬恥。
心幾煩而不絕兮,
得知王子。
山有木兮木有枝,
心悅君兮君不知。

Kim tịch hà tịch hề, 
Khiên chu trung lưu 
Kim nhật hà nhật hề, 
đắc dữ vương tử đồng chu 
Mông tu bị hảo hề, 
Bất tư cấu sỉ 
Tâm cơ kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, 
Đắc tri vương tử 
Sơn hữu mộc hề, 
Mộc hữu chi 
Tâm duyệt quân hề, 
Quân bất tri…

Núi có cây chừ, cây có cành. Lòng mến chàng chừ, chàng có hay…

Khi Thanh Nữ hát câu này, độc đã công tâm.

Nghe tiếng hát của nàng, tưởng như nghe một trái tim thanh khiết đang thổn thức vì không được đáp đền xứng đáng.

Nghe tiếng hát của nàng, giữa lời ca là một dòng máu đổ, giữa thương yêu là biết mấy nghẹn ngào. Chỉ bởi một khúc ca, máu nhuộm hồng tịch mịch.

“Ngã tưởng nhượng tha tri đạo, tức sử thế giới thượng sở hữu đô phao khí tha, ngã bất cối, ái tình bất cối!”.

Thiếp muốn chàng biết rằng, cho dù cả thế giới này có lãng quên chàng, thiếp không quên, ái tình không quên.

Nàng sống là như thế, và chết là như thế. Như khúc Việt nhân ca.


Saturday, November 4, 2006

Dạ Yến chủ đề khúc



只为一支歌
血染红寂寞
只为一场梦
摔碎了山河
只为一颗心
爱到分离才相遇
只为一滴泪
模糊了恩仇

我用所有报答爱
你却不回来
岁月……从此一刀两段
永不见风雨
风雨……风雨……

只为一支歌
血染红寂寞
只为一场梦
摔碎了山河
只为一颗心
爱到分离才相遇
只为一滴泪
模糊了恩仇

我用所有报答爱
你却不回来
岁月……从此一刀两段
永不见风雨
风雨……风雨……



Chỉ vị nhất chi ca 
Huyết nhiễm hồng tịch mịch 
Chỉ vị nhất trường mộng 
Suất toái liễu sơn hà 
Chỉ vị nhất khoả tâm 
Ái đáo phân ly tài tương ngộ 
Chỉ vị nhất trích lệ 
Mô hồ liễu ân cừu

Ngã dụng sở hữu báo đáp ái 
Nhĩ khước bất hồi lai 
Tuế nguyệt tòng thử nhất đao lưỡng đoạn 
Vĩnh bất kiến phong vũ 
Phong vũ… phong vũ…


Chỉ bởi một khúc ca 
Máu nhuộm hồng tịch mịch 
Chỉ vì một cơn mộng 
Tan nát cả sơn hà 
Chỉ bởi một trái tim 
Yêu tới phân ly thành tương ngộ 
Chỉ vì một giọt lệ 
Phai mờ hết ân cừu 

Ta đem tất cả báo đáp tình yêu 
Người vẫn không trở lại 
Tháng năm từ ấy một đao đoạn tuyệt 
Vĩnh viễn không còn thấy gió mưa… 
Gió mưa… gió mưa…


Thursday, February 2, 2006

Giai nhân ca


Bạch phát thu minh nguyệt
Thanh phong tán hiểu hà

Ngồi buồn buồn, duyệt lại trong mơ hồ những thước phim của của nàng mà tôi từng biết.

Tôi có hai tri âm trong làng điện ảnh Hong Kong. Vương Gia Vệ là tri âm về ký ức. Cũng như tôi, ông trân trọng, nâng niu, đắm đuối và ám ảnh với từng phút giây hoài niệm. Còn Từ Khắc là tri âm về nhan sắc. Ông có một cái nhìn rất riêng về nhan sắc giai nhân, cái nhìn mà tôi chia sẻ tận cùng, đặc biệt là về người con gái được mệnh danh là “tâm trung chi hậu” của Từ Khắc.

Nàng được Từ gọi là mỹ nhân trăm năm mới có một người. Còn Akiko Tetsuya tôn vinh nàng là “minh tinh cuối cùng của phương Đông”. Cách so sánh ấy làm tôi nhớ đến U mộng ảnh của Trương Trào. Quả vậy, nàng không phải là nhan sắc của một thời mà chính là vưu vật của cổ kim vạn đại. Cái khóe mắt tà dị ấy, cái bờ môi quyến rũ ấy, cái cằm chẻ đầy khiêu khích ấy, tất thảy đã làm nên một giai nhân tuyệt thế đầu đội mũ tử kim, tay cầm quạt nhật nguyệt, mà vẻ lộng lẫy đến hoang đường đã in sâu vào trí óc tôi từ những ngày thơ trẻ.

Phim nàng đóng thì nhiều lắm, trên dưới 100, chính tôi cũng chưa từng xem hết. Nhưng có ba vai diễn của nàng đã để lại trong tôi một ấn tượng không thể phai mờ. Thật lạ lùng khi cả ba đều là những người tình tuyệt vọng. Đông Phương Bất Bại. Luyện Nghê Thường. Mộ Dung Yên.

Tôi nhớ nàng, khóe thu ba đớn đau cùng cực khi gieo mình xuống Hắc Mộc nhai.
Tôi nhớ nàng, vẻ hoa dung sầu trường bạch phát khi tiếp một kiếm của Trác Nhất Hàng.
Tôi nhớ nàng, tiếng thổn thức trên đại mạc hoang lương khi đợi chờ người tình nhân không bao giờ xuất hiện.

Tôi nhớ nàng bờ môi ứa máu.
Tôi nhớ nàng trang điểm dưới ánh nến mãn đường hồng.
Tôi nhớ nàng thổi khúc tiêu bảng lảng dưới trăng đêm. Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường túy.
Đấy phải chăng là khát vọng, cái khát vọng mà tôi vẫn hằng đeo đuổi?

Tôi nhớ nàng cười vang khánh ngọc
Tôi nhớ nàng ngây ngất trong vòng tay tình nhân.
Tôi nhớ nàng quằn quại dưới cực hình, nhưng vẫn nghiến răng bước đi theo tiếng gọi của trái tim mình.
Đấy phải chăng là dũng khí, cái dũng khí mà tôi vẫn hằng kính ngưỡng?

Tôi nhớ nàng ánh mắt hư không.
Tôi nhớ nàng giằng xé giữa hận và yêu.
Tôi nhớ nàng tuyệt vọng dưới bóng chiều chạng vạng, để rồi hóa thân thành một thanh kiếm ngạo thiên đầy cô độc trên giang hồ dậy sóng.
Đấy phải chăng là bi kịch, cái bi kịch mà tôi vẫn hằng thông cảm?

Một khúc đoản thiên viết tặng nàng - Tuyệt thế giai nhân.