Mấy
năm gần đây, Woody Allen, chàng lãng tử già của Hollywood dường như đã chuyển
nghề làm hướng dẫn viên du lịch nghiệp dư, quảng bá không công cho những hòn ngọc
của Châu Âu: đầu tiên là Vicky Cristina
Barcelona (2008), rồi tới Midnight in
Paris (2011), và sắp tới là To Rome
with Love (2012). Có lẽ nào ông đã chán nước Mỹ mà ông từng đã rất yêu, và
đã tìm được cho mình một (hoặc nhiều) tình yêu mới ở lục địa già?
Xem
Midnight in Paris, ta mới thấy rằng,
không hoàn toàn như vậy.
Woody
vốn là một người “lịch duyệt” (các bạn Tây gọi là sophisticated), am hiểu văn
chương (ông viết văn), âm nhạc (ông chơi clarinet), hội họa… Thế nên, trước khi
là một đạo diễn, ông là một tâm hồn đồng điệu với những kẻ say jazz và yêu Jazz
Age. Mà những kẻ như thế, ai chẳng ước ao được nghe Cole Porter chơi đàn, được uống
café au lait với Hemingway ở Des Amateurs, được chén chú chén anh với
Fitzgerald ở Dingo Bar. Hơn ai hết, Woody biết rõ và thậm chí là chia sẻ giấc mơ
thầm kín ấy với không ít người trong số chúng ta. Và hơn ai hết, ông có trong
tay thứ công cụ diệu kỳ có thể biến giấc mơ ấy thành hiện thực.
Xem
Midnight, có cảm giác luôn có Woody
cười khúc khích sau mỗi khuôn hình: các vị hình dung Paris thế này chứ gì. Thì
đây, nó chính là thế đấy, nhìn đi, nghe đi, và mê mẩn đi. Lão già 74 không từ một
chiêu gì để thuốc chết người xem với một Paris tráng lệ “như trong sách”. Và
cái công thức về Paris ấy, cũng như món gâteaux
au chocolat, luôn làm đám hảo ngọt chúng ta ăn lấy ăn để với một nụ cười tội
lỗi. Câu chuyện Paris của Woody, vì thế, rất nhẹ nhàng, giản đơn, bay bổng, như
một món tráng miệng thơm mùi nước Pháp của ngày xưa.
Midnight mở đầu bằng những
khuôn hình đẹp như bưu thiếp của thủ đô nước Pháp những năm 2000. Những giữa
không gian này, tiếng trumpet ngọt lịm của Sidney Bechet lại vẫy gọi một thời
gian khác: thập niên 1920. Đây chính là những gì mà Gil (Owen Wilson), một
phiên bản của Woody hồi trẻ, đã gặp ở Paris. Khác với Cinderella, cuộc phiêu
lưu của Gil không kết thúc mà bắt đầu lúc nửa đêm. Nơi đó, Gil gặp tất cả những
tên tuổi lẫy lừng của Paris thuở ấy: Gertrude Stein, Salvador Dalí, Pablo
Picasso, Luis Buñuel… những cái tên khiến gã biên kịch thất chí từ Hollywood
lên cơn cực khoái vì hâm mộ. Và không phải nàng Adriana (Marion Cotillard) diễm
tuyệt, nàng thơ của Pablo Picasso, mà chính Paris những năm 20, với cuộc tao ngộ
hoang đường kia, đã cướp Gil khỏi tay vị hôn thê Inez (Rachel McAdams).
Nhìn
bề ngoài, dường như gã trai Mỹ đã bị Paris chinh phục. Nhưng Gil không phải là
người Mỹ đầu tiên ở Paris. Trước anh, đã có Jerry Mulligan[1],
và Jerry mới là người chinh phục, cũng như những Louis Amstrong và Miles Davis
từng làm cả Paris phải điên đảo thần hồn. Midnight
kỳ thực là niềm kiêu hãnh ngấm ngầm của Woody Aleen về văn hóa Mỹ. Vì những người
mà Gil ngưỡng mộ, những người định hình nên một phố thị phồn hoa bên dòng sông
Seine, lại phần nhiều đến từ Tân Thế giới. Họ là George và Ira Gershwin, là
Cole Porter, là Ernest Hemingway, là F. Scott và Zelda Fitzgerald. Và những người
khác cũng là những kẻ lãng du, những khách bô-hê-miên mà cuộc tao loạn lưu ly Đệ
nhất Thế chiến đã cuốn họ trôi về đất Ba-lê. Thiếu họ, Paris không còn là Paris
hội hè miên man nữa. Vắng họ, Paris mất
đi một phần không nhỏ sự quyến rũ thường ngày. Đó là lý do Paris của ngày, của
hiện tại, của Carla Bruni, không quyến rũ bằng Paris của đêm.
Nhưng
vì đêm rồi sẽ qua và mộng rồi sẽ hết, nên Gil không thể không trở về với Paris
của ban ngày, nơi chàng tiếp bước Jerry, quyến rũ một nàng thiếu nữ Paris. Để từ
nay, chàng có thể kiêu hãnh mà rằng: “Ta đến, ta thấy, và ta chinh phục!”
Bài đăng trên Đẹp số tháng 6/2012