2011
dường như là một năm được mùa của những bộ phim “in Paris”. Chúng ta có Midnight in Paris của Woody Allen, có Monster in Paris của Bibo Bergeron, bộ phim
hoạt hình 3D hiếm hoi từ nước Pháp. Nhưng mang đến nhiều ngạc nhiên hơn cả có lẽ
phải là A cat in Paris, khi sản phẩm
của Foliage studio bất ngờ có mặt trong danh sách đề cử Oscar 2012.
Dù
là phim hoạt hình và mang một cái tên dễ thương đầy hứa hẹn, A cat in Paris không hoàn toàn dành cho
trẻ con mà còn cả cho người lớn. Bộ phim vỏn vẹn 70 phút là một câu chuyện ly kỳ
thực thụ, với những tên cướp đáng sợ, những cảnh rượt đuổi hồi hộp, những làn
hơi khắc khoải của Billie Holiday khi hát I
wished on the moon, và những sắc màu đượm chất noir hiếm thấy ở thế giới hoạt hình. May mắn thay, hiểm nguy và
căng thẳng đã được gia giảm vừa đủ để hấp dẫn khán giả trưởng thành, nhưng
không quá mức khiến các em bé phải sợ hãi; còn sâu lắng và hồn nhiên cũng được
thêm nếm đều tay để thu hút người xem từ cả hai lứa tuổi.
Mối
quan hệ giữa Jeanne, một nữ cảnh sát, và cô con gái nhỏ Zoe ngày càng xấu đi
sau cái chết của người chồng/đồng nghiệp, nhất là khi Zoe bị sang chấn tâm lý
và bị câm tạm thời. Niềm an ủi duy nhất của cô bé là Dino – một Ryan Gosling của
loài mèo: chú ta bầu bạn với cô bé lúc ban ngày và khi đêm xuống, sánh vai gã
“thần thâu” Nico, rong ruổi trên những mái nhà của thành Paris hoa lệ và vơ vét
châu báu từ những nhà giàu có. Theo dấu chân Dino, cả Zoe và Nico bị cuốn vào
cuộc phiêu lưu, đối đầu với tên tội phạm Victor Costa, kẻ sát hại cha cô bé và
nay đang âm mưu ăn trộm một pho tượng quý mà Jeanne có trách nhiệm bảo vệ.
Trong
khi Hollywood bị cuốn vào trào lưu 3D, hoạt hình Châu Âu vẫn âm thầm và kiên
trì theo đuổi phong cách 2D, nhưng không thiếu cách tân và đột phá. Từ The Triplets of Belleville độc đáo, Secret of Kells tươi tắn, The Illussionist ưu tư, đến Persepolis sâu sắc, mỗi bộ phim đều đem đến
cho người xem niềm hạnh phúc khi chứng kiến sức sống đa dạng mà mãnh liệt của
hoạt hình truyền thống. A cat in Paris
là sự nối tiếp duyên dáng cho dòng chảy ấy. Câu chuyện của Alain Gagnol có thể
khá công thức, nhưng từng đường nét, từng khuôn hình đều toát lên chất sáng tạo
khi pha trộn một cách tự nhiên nét vẽ của những cuốn sách tranh trẻ thơ với
phong cách của hội họa Biểu hiện.
Không
như những chú mèo thời đại của Hollywood, biết đấu kiếm và kể chuyện cười nhem
nhẻm, Dino là một chú mèo đích thực, và cư xử cũng ra dáng một con mèo đích thực:
sống về đêm, thích bắt thằn lằn, và cô độc. Song Dino không phải là nhân vật họ
mèo duy nhất ở Paris. Bạn đồng hành của chú, Nico, nhanh chóng gợi cho khán giả
nhớ tới tên trộm lừng danh John Robie, biệt danh Chú mèo trong To catch a
thief của Alfred Hitchcock. Nếu già Alfred làm hoạt hình thì có lẽ phim của
ông hẳn sẽ có phong cách không xa A cat
là bao. Chất mèo còn được thể hiện
qua phong cách chuyển động cách điệu mượt mà của nhân vật khi cả hai lướt đi nhẹ
nhàng, như diều lướt gió, trên những mái nhà và dưới vòm trời sao Paris.
Không
dừng ở đó, A cat còn là sự kết hợp
tinh tế giữa hình với bóng. Dưới bàn tay bộ đôi Alain Gagnol – Jean-Loup
Felicioli, màu sắc của ánh sáng và bóng tối, nhân vật và hậu cảnh được pha trộn
một cách hoàn hảo và gây ấn tượng thị giác mạnh mẽ. Đó là khi Jeanne tập Thái cực
quyền với cái bóng của mình, khi nhân vật giằng co, rượt đuổi trong bóng tối được
minh họa bằng những đường viền trắng trên nền đen. Và xen giữa nét vẽ Biểu hiện
là những khoảnh khắc siêu thực bất ngờ: cuộc chiến đấu của Jeanne với con bạch
tuộc trong tâm thức, hay cơn hoang tưởng của gã trùm xấu xí…
Bên
cạnh sự xuất sắc trong hình ảnh, A cat
còn chứa đựng (và truyền tải) một lượng cảm xúc vượt xa độ dài của bộ phim. Người
xem dễ dàng cảm nhận sự rời rạc trong mối quan hệ của Jeanne và Zoe, nỗi cô đơn
và niềm tuyệt vọng của em khi bất lực trong việc bày tỏ suy nghĩ của mình bằng
lời nói, cũng như cơn ám ảnh của Jeanne khi bị bóng ma của Victor Costa không
ngừng đeo đuổi.
Để
cân bằng với những giây phút nặng nề ấy, Alain và Jean-Loup tô điểm cho A cat bằng những tình tiết hài hước mà
không dễ dãi. Phần lớn trong số này đến từ sự ngu khờ của đám tội phạm lâu la.
Cuộc tranh cãi về đồ ăn khiến ta bật cười vì chất Tarantino không lẫn vào đâu
được trong từng câu thoại. Và chú chó Rufus tội nghiệp, kẻ thù không đội chung
trời của Dino, cũng là một tác nhân mang lại những tiếng cười sảng khoái.