Bất chấp Inception, và bất chấp cả The Dark Knight Rises, ấn
tượng của đại bộ phận khán giả khi nhắc đến Joseph Gordon-Levitt cho tới tận
bây giờ vẫn là chàng trai hiền lành và ngơ ngác đến tội nghiệp, bị con ranh
Summer hành hạ lên bờ xuống ruộng trong 500 Days with Summer. Bởi thế cho nên
khi biết chàng vào vai một gã sát thủ giết người đều đặn và thản nhiên như sáng
sáng ta làm một tô phở, phần lớn người xem không khỏi tò mò.
Quả vậy. Ngày ấy, giờ ấy, đến một bãi đất hoang, đợi nạn
nhân được “gửi đến” từ tương lai, nổ súng, thủ tiêu cái xác, đi đổi bạc, rồi đến
hộp đêm giải khuây với một cô gái thoát y quen – đó là cuộc sống hàng ngày của
Joe, một tay “looper” ở Kansas City năm
2044, nhàm chán nhưng tiền bạc xông xênh. Một ngày kia, nhịp sống của gã đột ngột
bị gián đoạn khi con mồi được tay trùm mafia của tương lai gửi về chính là Joe
của tương lai (Bruce Willis). Joe già nhanh chân chạy thoát; và Joe trẻ, trong
cuộc săn đuổi chính bản thân mình, bỗng nhận ra: câu chuyện phức tạp hơn gã tưởng
rất nhiều…
Khách quan mà nói, Looper là một B-movie thực thụ, và chắc
chắn không có chút cơ hội nào được bén mảng đến gần tượng vàng Oscar. Thế
nhưng, ngay trong số các phim-hạng-A được đề cử của năm nay, không phải phim
nào cũng vừa được lòng cả khán giả lẫn giới phê bình như Looper. Và họ hài lòng
cũng đúng, bởi một B-movie có tính giải trí cao song vẫn làm người xem bồi hồi
suy nghĩ không phải là thứ xuất hiện nhiều trên màn bạc ngày nay.
Thông thường, một bộ phim viễn tưởng, đặc biệt là khi xuất
hiện yếu tố du hành thời gian, sẽ thu hút sự chú ý của khán giả vào phân tích
logic. Nhưng ở đây, đạo diễn kiêm biên kịch Rian Johnson đã khéo léo mượn lời
Joe già khuyên Joe trẻ, để nhắc nhở chúng ta: “Anh không định nói chuyện du
hành thời gian bởi nếu sa đà vào đó thì anh với chú sẽ ngồi đây cả ngày vẽ sơ đồ
bằng ống hút.” Du hành thời gian, với Rian, có lẽ chỉ là một cái cớ rất duyên để
khai thác những chủ đề khác.
Bởi Looper không chỉ có hành động và viễn tưởng. Đây còn là
câu chuyện của nỗi hoang mang và lạc lối, của tuổi trẻ bị phí hoài, của tuổi
già nuối tiếc và khát thèm một cơ hội thứ hai. Đồng thời, nó còn chứa đựng một
thông điệp mà hẳn các nhà giáo dục sẽ nhiệt liệt tán thành: tình yêu và gia
đình có vai trò hết sức quan trọng trong việc hình thành nhân cách trẻ em. Rất
may cho khán giả là Looper đã truyền tải thông điệp ấy một cách nhẹ nhàng mà
khéo léo, để chúng ta, những người trả tiền để được giải trí, không có cảm giác
bị nhồi tận họng một bài học đạo đức cũ mèm và sáo rỗng.
Ở Looper, Gordon-Lewitt diễn rất ra một gã sát thủ chán đời.
Đôi lông mày xuôi xị đã thành thương hiệu của gã chẳng bao giờ nhướng lên, dù bất
cứ điều gì xảy ra. Giống như bao đồng nghiệp, gã sống một cuộc sống không nghĩ
tới ngày mai, một lối sống sẽ giết chết tương lai của chính họ, theo đúng nghĩa
đen của từ này. Đối lập với vẻ trầm lặng uể oải của Joe là gã đồng nghiệp Kid
Blue (Noah Segan) hung hăng và bốc đồng đến tội nghiệp, người mà mỗi lần xuất
hiện lại đem đến một không khí hài hước kỳ quái cho bộ phim. Nhưng sau gương mặt
chán ngán tình đời ấy, lại là nỗi cô đơn lạc lối của một đứa trẻ, điều đã ám ảnh
Joe suốt đời. Hồi trẻ, gã bấu víu vào cô vũ nữ thoát y Suzie thế nào thì về
già, gã cũng bấu víu vào Xu Qing như thế. Không phải như một tình nhân hay một
người vợ, mà như một người mẹ, cho gã cảm giác được yêu thương, được bình yên.
Bởi thế nên khi phanh xe trong cơn thác loạn trước một đứa trẻ lang thang, mắt
gã mới thất thần đến thế. Bởi gã đang nhìn vào chính tuổi thơ và nội tâm của
gã. Seth bạn gã (Paul Dano) cũng chung niềm hoang mang ấy. Lý do khiến Seth để
sổng gã-của-tương-lai là con mồi đã hổn hển hát đúng bài hát ru mẹ gã năm xưa từng
hát. Giai điệu ấy đã thức tỉnh một điều gì thẳm sâu trong tiềm thức, khiến gã
không thể xuống tay, không thể hạ sát chính mình.
Và qua lời Seth, Joe trẻ được biết rằng ở tương lai, một
nhân vật bí ẩn biệt danh Rainmaker đang tiêu diệt lần lượt tất cả looper bằng
cách gửi họ về ba mươi năm trước cho quá khứ thủ tiêu. Joe già đang an hưởng tuổi
già bên người vợ trẻ xinh đẹp thì bị thuộc hạ của Rainmaker phá tan giấc mộng
lành. Gã điên cuồng trở về quá khứ nhằm giết chết đứa trẻ tương lai sẽ trở
thành Rainmaker. Đến đây, nàng Emily Blunt xinh đẹp bất ngờ xuất hiện trong vai
một bà mẹ đơn thân sống cùng con trai ở một trang trại ngoại ô. Vai diễn của
Emily có thể nói là một suối nguồn tươi trẻ tưới vào bộ phim lẽ ra sẽ khá khô
khan này. Sara vừa có sự quyết liệt của một ả gà mái bảo vệ con, vừa có sự quyến
rũ căng tràn nhựa sống của một người đàn bà thành thục. Hai thái cực mạnh mẽ và
dịu dàng đã hòa làm một trong hình hài hấp dẫn một cách khỏe khoắn của Sara.
Đây có lẽ là điều đáng nhớ nhất ở bộ phim. Điều thứ hai, e hèm, là bài học đạo
đức mà nó đem lại. Và cũng chính nhờ Sara, chúng ta mới biết rằng một chú ếch đồ
chơi kêu bip bip có thể mở ra những cánh cửa thần kỳ đến thế.
Có thể nói bước ngoặt của phim bắt đầu khi Joe trẻ đặt chân
lên ruộng mía của Sara. Mía có lẽ là một chỉ dấu kín đáo về sự ngọt ngào của
tình mẫu tử, điều mà Joe luôn thiếu thốn và luôn khát khao tìm kiếm. Và mía
cũng tượng trưng cho cả một thế hệ tương lai. Thế nên Sara mới ương bướng không
đốt bỏ ruộng mía của cô theo lời Joe dù nó đã chết một nửa (giống như cô chỉ có
một mình để nuôi dạy đứa con) bởi vì “Đó là hạt giống cho mùa sau!” Ruộng mía ấy
chính là nơi người xem được chứng kiến một thứ tình người trìu mến lạ thường,
thứ đã nâng Looper lên và đưa nó vượt qua cái ngưỡng vốn rất khó vượt qua của một
bộ phim hạng B thông thường. Đó là khi Sara dịu dàng quở trách và săn sóc Joe
như một người mẹ chăm con. Đó là khi Cid gần gũi nép vào lòng Joe một cách tự
nhiên, tìm thấy ở gã bóng dáng người cha mà cậu hằng mong mỏi. Và đó còn là
khi, nhờ chú ếch xanh mai mối, hai con người cô đơn ấy tìm đến với nhau trong
đêm, vội vàng và vụng trộm, như thể biết đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là duy
nhất. Trong đời họ.
Bài đã đăng trên Thể thao Văn hóa Đàn ông số tháng 3/2013.