Suốt
từ đầu năm nay, bộ máy marketing của Disney đã hoạt động hết công suất nhằm quảng
bá cho bộ phim cổ tích đầu tiên, bộ phim công chúa đầu tiên, và bộ phim có đạo
diễn nữ đầu tiên của Pixar: Brave.
Trên thực tế, Brave rất thành công ở
phòng vé, nhận được nhiều phản hồi tích cực của cả khán giả lẫn giới phê bình.
Nhưng những thành công ấy, xét cho cùng, vẫn không che giấu được một sự thật
đáng buồn: Brave đánh dấu sự lụi tàn
của Pixar – studio đã hai mươi lăm năm nay giữ ngôi vị độc tôn về sức sáng tạo
của công nghiệp hoạt hình Mỹ.
Không
thể phủ nhận Brave là một bộ phim tốt
– hình ảnh đẹp có, câu chuyện lớp lang có, cao trào có, căng thẳng có, hài hước
có, thông điệp có… Tóm lại là có đủ mọi yếu tố thỏa mãn yêu cầu của đa số khán
giả Việt, nhất là khán giả nhí, từ lâu đã ăn quen và ăn ngon miệng món bánh-ngọt-hoạt-hình
của Hollywood. Nhưng, điều duy nhất thiếu vắng ở đây, mà cũng là điều những người
yêu Pixar chờ đợi nhất ở đây, lại chính là điều gắn liền với hình ảnh nhóc đèn Luxo
Jr. bấy lâu nay: trí-tưởng-tượng và óc-sáng-tạo.
Thật
ra, nỗi lo đã nhen nhóm từ khi Disney thâu tóm Pixar vào năm 2006. Nhưng Wall-E, Up và Toy Story 3 đã phần
nào làm người hâm mộ yên tâm rằng dù đã trở thành công ty con, Pixar vẫn giữ được
sự độc lập sáng tạo với hãng mẹ Disney.
Tiếc thay, sau thất bại của Cars 2, bộ phim bị giới phê bình đánh
giá là “một màn quảng cáo đồ chơi tồi”, nỗi lo ấy lại xuất hiện và đến Brave thì cuộc kháng cự anh dũng của
Pixar trước kẻ thôn tính Disney đã thật sự kết thúc. Brave không còn lại chút gì nữa dấu vết của trí tưởng tượng phi thường
từng làm mê đắm người xem của Toy Story hay
Finding Nemo, mà chỉ còn là một câu
chuyện công chúa cũ mèm và công thức của Disney. Mái tóc đỏ được render kỳ công
của Merida chỉ là thứ yếu, nếu xét đến việc cô là công chúa thứ n của Disney “nghe
theo tiếng gọi trái tim” và chiến đấu giành quyền làm chủ vận mệnh: Ariel nghe theo
tiếng gọi của tình yêu, cưỡng lại cha mình; Jasmine nghe theo tiếng gọi của tình
yêu; cưỡng lại cha mình, Pocahontas nghe theo tiếng gọi của tình yêu và cưỡng lại
sự xung đột giữa hai nền văn minh. Merida cũng vậy, nếu có khác thì chỉ khác ở
chỗ cái đích của nàng không phải là bạch mã hoàng tử mà là tự do. Mà nghĩ cho
cùng, nàng chính là sự kết hợp không lấy gì làm mới mẻ giữa Rapunzel và Mộc Lan
(mái tóc + tài bắn cung).
Công
bằng mà nói, nếu là sản phẩm của một studio khác, Brave có thể được xem là một thành công. Nhưng đây lại là Pixar, và
Pixar là gì suốt hai mươi lăm năm qua nếu như không phải là biểu tượng của việc
lợi nhuận không thể gò bó điện ảnh vào công thức và kìm nén sáng tạo trong
khuôn khổ? Pixar đã gieo vào lòng khán giả hạt giống của sự kỳ vọng và đặt ra
cho mình một chuẩn mực không thể thấp hơn. Những nhân vật công thức như vua, hoàng
hậu, hay những cảnh hài y như sách của Brave
thể làm ta cười đôi chút, song nó cũng chỉ mua vui được vài trống canh trước
khi đi vào quên lãng. Thứ duy nhất Pixar ở đây có lẽ chính là La Luna, bộ phim ngắn chiếu trước khi
vào phim chính. Còn Brave, đặt cạnh những
tuyệt phẩm một thời của Pixar, chỉ là màn ra mắt cầu kỳ cho thành viên tiếp
theo trong bộ sưu tập Búp bê Công chúa của Disney mà thôi.
Trước
khi Brave ra đời, có thông tin chính
thức cho biết sắp tới Monsters Inc. và cả
Finding Nemo sẽ có phần hai. Còn nhớ, trước kia Pixar từ chối mọi sequel (trừ
Toy Story) nhằm bảo trì tính sáng tạo
tuyệt đối và duy nhất của mỗi tác phẩm. Đó đã là chuyện của quá khứ. Các ông chủ
lớn không chấp nhận cảnh những con gà có thể đẻ trứng vàng lại nằm trong tủ
kính viện bảo tàng.
Biết
làm sao được. Hollywood mà. Ta chỉ có thể thở dài và nói: Vĩnh biệt, Pixar!
Bài đăng trên Đẹp số tháng 8/2012