Sau
khi đã mệt mỏi với những Tree of Life,
chán chường với những Melancholia, và
ám ảnh với những Antichrist, đôi khi,
điện ảnh cần đến một lời nhắc nhở dịu dàng, rằng giản dị và đời thường vẫn luôn
có thể là cội nguồn của cái đẹp, miễn là có một con mắt khám phá ra nó, lưu giữ
nó, và đem nó đến với tất cả chúng ta. Năm 2012 này, người làm được điều ấy, có
lẽ là Hứa An Hoa.
Câu
chuyện ở Đào thư rất giản đơn, giản
đơn như cái tên tiếng Anh và như tông màu rất nhạt của phim: A Simple Life. Một người phụ nữ bảy mươi
bị ốm và một người đàn ông bốn mươi đứng trước nhiệm vụ phải chăm sóc bà. Có điều,
quan hệ giữa chị Đào, tên tục A Đào, tên đầy đủ Chung Xuân Đào, và đạo diễn Lương
La Kiệt, thiếu gia nhà họ Lương, không phải là mẹ con. Họ là người giúp việc và
cậu chủ. Đào thư kể về cách hai thân
phận ấy ứng xử với cuộc khủng hoảng đã phá vỡ nhịp sống thường ngày của gia
đình họ (họ thực sự là một gia đình).
Chuyện
về một người đàn bà, do một người đàn bà làm đạo diễn, tất nhiên, sẽ có cái chi
tiết và tỉ mỉ rất đỗi đàn bà. Nhân vật của Hứa An Hoa không nói, họ dùng cử chỉ
thay lời nói, để nói ra một sự im lặng rất đỗi hùng hồn. Bữa tối của La Kiệt và
chị Đào diễn ra trong lặng lẽ, nhưng từ nó là biết bao yêu thương, trìu mến và
quan hoài giữa bà-mẹ-người-làm và đứa-con-thiếu-chủ.
Khi
họ đổi vai cho nhau – người 60 năm chăm sóc người khác trở thành người được
chăm sóc, còn người đã 40 năm được chăm sóc giờ phải chăm sóc người kia – cả chị
Đào lẫn La Kiệt đều bỡ ngỡ, theo cách của riêng mình. Một ngỡ ngàng trước sức nặng
của tuổi tác, bệnh tật và nỗi cô đơn tất yếu luôn rình rập một bà lão độc thân.
Một bỡ ngỡ trước trách nhiệm trĩu nặng lần đầu trên vai gã trai bốn mươi chưa vợ.
Nhưng chị Đào, qua diễn xuất của Diệp Đức Nhàn, đón nhận nó an nhiên và bình thản.
Cũng như chị Đào suốt đời an phận người hầu, Diệp Đức Nhàn cả đời chuyên vào vai
phụ. Nhưng trong lần vào vai Đào (chính) hiếm hoi này, bà đã làm cả Venice phải
nghiêng mình với Cúp Volpi cho vai nữ chính xuất sắc nhất. Trong khi đó, La Kiệt
(Lưu Đức Hoa) đảm nhiệm vai trò con nuôi một cách dũng cảm và trọn vẹn, dẫu còn
chút vụng về của gã công tử bột. Điều duy nhất đáng tiếc, có chăng, là khâu biên
tập thiếu một chút tiết chế, để câu chuyện cô đọng hơn, ít dàn trải hơn, và
ngon đến miếng cuối cùng, như món lưỡi bò trứ danh của chị Đào.
Ân
tình sâu đậm giữa chị Đào với La Kiệt và gia đình anh đẹp bình lặng như một
chuyện cổ tích thời hiện đại, nhất là khi đặt nó bên cạnh thế giới phù hoa của
đạo diễn họ Lương. Sự xuất hiện hài hước và bất gờ của ba đạo diễn Từ Khắc,
Ninh Hạo, và Hồng Kim Bảo với ba vai cameo càng gia tăng sự tương phản ấy.
Nhưng khi mối quan hệ ấy được đặt trên cái nền là Viện dưỡng lão với những mảnh
đời già nua, cô đơn đến tội nghiệp, hiện thực vụt trở lại, thẳng thừng và tàn
nhẫn. Ta chợt hiểu rằng: câu chuyện của chị Đào, ngày nay, chẳng còn bao nhiêu
nữa. Chị là một cái đẹp ngày xưa, của cái thời đã một đi không trở lại. Những
người giúp việc như A Đào không còn nữa. Có lẽ vì, những người như bà Lương, chủ
nhân xứng đáng của những người giúp việc như thế, cũng không còn mấy nữa.
Những
gì còn lại, giờ đây, chỉ là nỗi hoài nhớ của những ai từng sống trong vòng tay tận
tụy và âu yếm của A Đào, trong đó có lũ bạn học phổ thông của La Kiệt –đám trai
già vừa cắn một miếng lưỡi bò đã nghe tuổi thơ bồi hồi trở lại, vội vàng bốc điện
thoại lên ríu rít gọi: Chị Đào! Âu cũng là một bài học dành cho phái nữ: muốn cho
đàn ông nhớ, đàn bà nhất thiết phải giỏi nấu ăn.
Bài đăng trên Đẹp số tháng 9/2012