Tuesday, April 29, 2008

Lan man Melbourne #10


Ở Melb gần một năm nay, tôi rất thường dậy muộn. Sớm cũng phải chín giờ, bình thường thì mười giờ; có khi một hai giờ chiều vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Ngủ cho đã đời, ấy là một chuyện khoái ý vô cùng, mà hình như trừ cái thời đi học (chiều) ra, chẳng mấy khi con người ta có được.

Có điều với tôi thế vẫn là chưa đủ. Dù căn phòng của tôi chẳng giống con thuyền hoa của Ngư Huyền Cơ ngày xưa là mấy tí, nhưng cái uể oải lười biếng của hai chúng tôi, tưởng khác đời mà lại chung một dạ. Vừa ngủ dậy đã thấy thòm thèm. Thèm xem phim. Như Huệ Lan năm nào xuôi dòng mơ hóa bướm. Họa khả xuân miên triêu vị túc, mộng vi hồ điệp dã tầm hoa. Cái entry này, chính ra nên viết ngay hôm xem The Diving Bell and the Butterfly về mới phải.

Có người hỏi tôi, anh hay đi xem rạp một mình lắm hả? A surprise it is, to that person. Tuần hai lần. Ba lần. Lắm khi hơn. All alone, none with company. Từ hồi sang đây, mỗi lần nghĩ đến xem phim, trong đầu chỉ có hai câu hỏi. When and which one. Never yes or no. Never with whom.

Melb hôm nay rét buốt da, mây nhiều mà nắng ít, làm tôi hồi tưởng những ngày mới đến. Ở một mình, nói cho cùng, thì ra là rất dễ. Sống một mình, mới thực sự là chuyện khó. Living alone is easy. Living your life alone, is not.

Xem phim cũng vậy thôi. Not an easy thing to do alone. Just can’t help myself doing that, again and again. Cái lần David Stratton đến nói chuyện ở Nova, tôi ngồi cạnh một bà cụ bảy mươi. We had a little chat. Thôi thì đủ thứ trên trời dưới biển. Về Toni Collette mà tôi thấy xứng đáng đại diện cho điện ảnh Úc. Về Fargo mà cụ đánh giá là “the best of Coens”. Cái hôm xem Gone baby gone, cả rạp ra về chỉ còn một đôi vợ chồng già và tôi là ở lại, ngồi cho hết những dòng credit cuối cùng để, như ông lão nói, “show respect to the makers of such a fine movie.” Và hôm nay, The Edge of Heaven. Khi Nejat nói “He said he would even make God his enemy, just to protect me,” cũng là lúc tôi cảm thấy người phụ nữ ngồi cạnh mình đang khóc. I have company.

Thẻ hội viên Nova của tôi hai tháng nữa là hết hạn. 13$ for single. 25$ for double. Giá như cụ bà bảy mươi sành điệu nọ lại là một cô bé mười bảy có đôi mắt lúng liếng thì hay quá. Chỉ hận là không phải. Đời chẳng phải lúc nào cũng hoàn mỹ. I’ll renew it, anyway.