Hôm nay Berlin trở mát, đi
chạy về tôi bèn viết một vài dòng. Nhân tiện mở ngoặc nói thêm, sau một năm và
1000 km, tôi thấy mình đã tạm đủ tư cách đọc What I talk about when I talk about running của Murakami, một cuốn
sách rất đáng đọc với cả người viết lẫn người dịch.
Nếu giữa chạy bộ và dịch có điểm
gì chung thì đó là kiên nhẫn, ổn định, và kỷ luật.
Chạy là thứ dục tốc bất đạt. Với người chạy, luôn có ba cái ngưỡng không thể vượt qua: thể trạng bản thân, đường
chạy, và thời tiết. Nếu sức chỉ chạy được 7min/km thì không thể nâng
lên 6min/km chỉ sau một ngày. Cái đó phải mất vài tuần, thậm chí vài tháng. Nếu
hôm trước thiếu ngủ hoặc uống say thì kiểu gì hôm sau thành tích cũng giảm. Nếu
chạy lên dốc thì kiểu gì tốc độ cũng chậm đi. Nếu địa hình phức tạp thì
kiểu gì cũng phải thận trọng (và chậm) hơn để tránh chấn thương. Nếu trời nắng nóng
thì kiểu gì tốc độ và sức bền cũng sẽ bị ảnh hưởng. Người ta ước tính, nhiệt độ
lý tưởng để chạy là 10 độ C, nếu tăng lên 29 độ C, tốc độ sẽ giảm 18-20%.
Dịch cũng vậy. Mỗi người đều
có một tốc độ tối ưu. Tốc độ này thay đổi tùy theo độ khó của nguyên tác, thể trạng của dịch giả, và điều kiện làm việc. Nguyên tác đơn giản
thì tốc độ tăng. Nguyên tác khó mà vẫn cố dịch nhanh thì suy giảm chất lượng là
điều khó tránh. Tinh thần mệt mỏi hoặc môi trường làm việc nhiều sự phân tâm thì tốc độ giảm sút và dễ phạm sai lầm, thậm
chí sai lầm ngớ ngẩn.
Chạy là thứ đòi hỏi sức bền. Tất
nhiên sức bền của người chạy 5K (như tôi) và chạy marathon (như Murakami) khác
nhau, nhưng cốt lõi của nó vẫn là kỹ năng phân phối sức, điều chỉnh và duy trì
một tốc độ ổn định suốt chặng đường.
Dịch cũng vậy. Đó là thứ lao động
lặp đi lặp lại mỗi ngày trong vài tháng, thậm chí vài năm. Tôi biết những người
rất giỏi ngoại ngữ, nhưng không làm được dịch giả, bởi họ không có cái kiên nhẫn
ấy. Họ có thể dịch dăm trang post Facebook, nhưng miệt mài làm việc âm thầm suốt
một thời gian dài thì họ không làm được.
Chạy đòi hỏi kỷ luật. Khi trời
đẹp, cảm giác hưng phấn thì chạy cực kỳ đơn giản. Nhưng những hôm mưa gió, nắng
gắt, những khi trong người uể oải thì xỏ giày ra phố là điều chẳng dễ dàng gì.
Hiện nay tôi chạy một tuần bốn buổi, mỗi buổi 5-7km, và có thể nói một
phần ba trong số này tôi phải nghiến răng lôi mình ra đường. Tỉ lệ này trong ba
tháng đầu tiên có lẽ
là 80%.
Dịch cũng vậy. Như mọi công
việc khác, ta vẫn hay có tâm lý tặc lưỡi tự nhủ, hôm nay nghỉ mai dịch
bù. Nhưng bù nghĩa là tăng tốc, mà tăng tốc nghĩa là giảm chất lượng. Cho dù
hôm sau ta có gấp đôi thời gian và chủ động không tăng tốc, ta vẫn quên
mất một điều: sức bền. Nếu dịch liên tục tám tiếng, chắc chắn độ minh mẫn trong
vài tiếng cuối sẽ không cao. Cũng như đang chạy 5K mà chuyển ngay
sang chạy 10K thì chắc chắn những km cuối sẽ vô cùng loạc choạc.
Chạy giúp ta lắng nghe cơ thể
mình và trân quý một nếp sống điều độ hơn. Nếu hôm trước tôi thức quá khuya,
hôm sau tôi sẽ thấy ngay nỗi mệt mỏi từ cơ bắp. Nếu tôi cảm thấy gân gót có
vấn đề, tôi sẽ không dám mạo hiểm, vì một chấn thương nặng hơn sẽ buộc
tôi phải nghỉ cả tuần.
Dịch cũng vậy. Dịch khiến ta phải
khéo thu xếp thời gian và tiết kiệm từng phút một. Tôi vừa mua một chiếc hybrid
tablet 500g, để có thể dịch ở bất cứ đâu khi nào rảnh rỗi, kể cả lúc trên
đường. Đối với người dịch tay trái như tôi, thu xếp thời gian lại càng quan trọng.
Mười lăm phút đi tàu. Hai mươi phút nghỉ trưa. Nửa tiếng ngồi ngáp trong một cuộc
họp nội bộ. Tất cả đều có thể dùng để dịch. Nhưng muốn làm vậy, phải rèn được
hai kỹ năng. Một là multi-tasking, hai là có được sự tập trung tức thời trong
mọi hoàn cảnh. Cái này cũng giống chạy. Murakami tự nhận mình mất nhiều
thời gian để warm up, vì vậy thích hợp với chạy đường trường hơn là chạy tốc
độ cự ly ngắn. Muốn dịch ù trong mười phút đi tàu thì phải có khả năng tập
trung chỉ sau 15 giây; bằng không khi ta nóng máy thì tàu cũng vừa đến bến.
Đôi lúc tôi thấy rất buồn cười
khi nhiều người bàn luận phun bọt rãi về cách dịch một câu, một từ và hỉ hả cho
rằng mình ăn đứt dịch giả vì có thể dịch câu ấy, từ ấy hay hơn. Bàn thắng của một cầu thủ
nghiệp dư có thể được bầu là đẹp nhất mùa giải, nhưng điều đó
không đủ biến anh ta thành cầu thủ chuyên nghiệp. Một cầu thủ đỉnh cao như
Messi một mùa phải đá 70-80 trận và duy trì phong độ trong hầu hết các trận,
chưa kể những khoảnh khắc xuất thần. Dịch cũng vậy. Nó quả thực là chuyện từng
câu, từng chữ, nhưng trên hết nó là sự ổn định, một sự ổn định trải dài cả trăm
nghìn chữ. Mệt cũng như khỏe, vui cũng như buồn, ấm cũng như lạnh, mỗi ngày đều
phải nhè ra năm trăm hay một ngàn chữ, sạch sẽ, chỉn chu, và không sai sót (chưa
bàn đến hay). That’s how translation is.
Còn những khoảnh khắc xuất thần?
Quý thì quý thật, nhưng nói thật là không có cũng không sao. Bởi cả thế giới chỉ
có một Messi. Và vì đã chọn dịch thì nên chấp nhận sự vô danh. Trước khi mơ đến câu chữ của thiên tài, hãy
bằng lòng với hay đều, tốt ổn. Không nên bước vào bản dịch với suy nghĩ phải cho ra lò những câu văn thật oách, những cách dịch để đời. Vô sở cầu
nhi tự đắc, he he.
Với một công việc như vậy, sai
lầm là thứ chỉ có thể giảm thiểu chứ khó lòng loại trừ tuyệt đối. Nói vậy không
phải để bào chữa, mà để nhận thức một thực tế và có biện pháp hạn chế nó –
cái này tôi đã nói trong một số entry trước. Cũng giống như bóng đá – một cầu
thủ giỏi đôi khi vẫn phạm sai lầm ngớ ngẩn – một dịch giả giỏi cũng vậy. Đã có
lần tôi dịch nasal thành rốn vì nhầm với navel. Càng dịch, tôi càng thấy phải
duy trì sự nghiêm khắc với chính mình, nhưng nên bao dung hơn với đồng nghiệp.
To err is translator; to forgive (or not), reader.