Có
nhẽ vì tên bác Dan Brown đã nâu (Brown) lại đen (Dan) nên phim chuyển thể từ truyện
của bác có số phận khá là trắc trở. Năm 2006 The Da Vinci Code ra mắt ở
Cannes bị bà con la ó dữ dội, đến khi phát hành lại bị giới phê bình chê bai
không tiếc lời (nhưng rốt cục vẫn về nhì với 750 triệu USD doanh thu – lý do
chính khiến Columbia Pictures tiếp tục chơi con bài nâu-đen này lần nữa). Angels & Demons đến lượt mình cũng vấp
phải sự phản đối của Công giáo và bị từ chối không được quay ngoại cảnh tại các
nhà thờ ở Rome .
Nhưng hết cơn bĩ cực cũng đến hồi thái lai, cuối cùng bộ phim lại được chính tờ
Đại đoàn kết của Vatican
khẳng định là vô hại.
Kể
ra nếu Angels & Demons được đặt
tên là Kiếp đỏ đen thì cũng không có
gì là vô lý, vì Ron Howard đã đem đến cho khán giả một bộ phim low-key (tông
tối) với màu đen linh mục (hai) và sắc đỏ hồng y (đếm không xuể) là chủ đạo. Đây
cũng là điều dễ hiểu khi bộ phim xảy ra trọn vẹn trong một buổi tối mà mỗi giờ đồng
hồ lại được đánh dấu bằng cái chết thảm khốc của một preferiti, ứng cử viên cho ngôi vị Giáo hoàng.
Như
thường lệ, giáo sư biểu tượng học Robert Langdon (Tom Hanks), với sự trợ giúp
(như thường lệ) của một sinh vật khả ái là chuyên gia vật lý Vittoria Vetra (Ayelet
Zurer) dẫn đầu cuộc săn đuổi tên sát nhân giấu mặt đã bắt cóc bốn hồng y giáo
chủ và cho biết sẽ xử tử họ tại bốn địa điểm tượng trưng cho bốn nhân tố đất,
gió, lửa, nước tại thành Rome. So với câu đố Robert Langdon phải giúp Tòa thánh
giải đáp thì chuyện một cô gái mĩ miều dường ấy lại còn là chuyên gia về phản
vật chất quả thực còn bí hiểm hơn nhiều; có lẽ chỉ thua câu hỏi hẳn không ít người
đã từng tự hỏi khi xem The world is not
enough: “Thế nào mà một em gái nóng bỏng rẫy ra như Denise Richards lại còn
là chuyên gia vật lý hạt nhân?”
Quay
trở lại với bộ phim, hành động của tên sát nhân có vẻ là một nghi thức báo thù
cuộc thanh trừng của Giáo hội với Illuminati
– một hội kín của các nhà khoa học ra đời từ thế kỷ 17 – và y đe dọa sẽ kết
thúc nó với một vụ nổ phản vật chất (lý do giải thích sự có mặt của sự khả ái
mang tên Vittoria Vetra) có sức mạnh hủy diệt cả Vatican đúng lúc các hồng y họp
kín để bầu ra Giáo hoàng mới. Vụ việc càng phức tạp hơn khi Tổng quản Vatican là Patrick McKenna (Ewan McGregor) phát hiện ra
cố Giáo hoàng chết vì bị đầu độc…
Để
bà con khỏi sốt ruột, người viết xin nói luôn: Angels & Demons hay hơn Da
Vinci Code, và hay hơn đáng kể (lưu ý: hay hơn Da Vinci Code thôi nhé). Đây cũng là điều dễ hiểu vì Da Vinci Code bám quá sát nguyên tác; và
khi cố nhồi nhét bằng hết cuốn tiểu thuyết lên màn bạc, Ron Howard đã bỏ qua những
thế mạnh đặc thù của điện ảnh, khiến bộ phim trở thành một thứ minh họa vụng về
cho cuốn tiểu thuyết hơn là một tác phẩm độc lập.
Rút
ra bài học này, kịch bản của Angels &
Demons, dù không phải là xuất sắc, tỏ ra
khá linh hoạt, câu chuyện đơn giản và tập trung, không sa vào mớ bòng bong
thông tin được Robert Langdon tuôn ra như suối còn khán giả chỉ biết há hốc mồm
lắng nghe (và lủng bủng rủa: Đù mé, nói gì mà lắm thế!) ở phần một. Howard sử
dụng hai motif quen thuộc của phim thriller là săn đuổi kẻ sát nhân và tháo bom
hẹn giờ để tạo sự căng thẳng, hồi hộp và đã khá thành công khi kết hợp nó với nét
tương phản đỏ-đen đầy ngụy dị trong ánh sáng u ám của toàn phim. Mặc dù vậy Angels & Demons vẫn có những chi
tiết lộ và dễ đoán với một khán giả nhiều kinh nghiệm xem thriller. Tuy khá hơn
Da Vinci Code nhưng Angels & Demons vẫn thiếu cái sức
hút cần thiết của một phim thriller xuất sắc: khán giả không bị hút vào một
cách triệt để, mà vẫn còn khoảng cách, vẫn cảm thấy mình đang đứng ngoài quan
sát hơn là đồng hành cùng nhân vật.
Với
tiết tấu rất nhanh (đoán rồi đuổi, lại đoán rồi lại đuổi) và một cốt truyện
thiên về hành động, không có chỗ ngừng nghỉ cho cảm xúc, hầu hết các diễn viên chỉ
phải đóng mà không phải diễn, trừ Ewan McGregor. Trong không khí chung của
phim, Patrick McKenna dù xuất hiện không quá nhiều nhưng vẫn khiến người ta cảm
nhận được (dù mơ hồ, và cũng chỉ mơ hồ) một điều gì đó. Ewan đóng khéo nhưng
kín đến nỗi sau khi phim hết rồi, khi đã thở phào một tiếng rồi, ta mới nhận ra
rằng anh diễn tốt thật. Một điều đáng tiếc là mâu thuẫn đức tin – khoa học có
thể được khai thác tốt hơn ở Langdon, khi đoạn đối thoại giữa anh và Patrick
McKenna ở đầu phim hé lộ khá nhiều điều thú vị. Với nội lực của Tom Hanks, điều
này hẳn không phải là quá khó. Cái khó là làm sao để lồng được nó vào cuộc truy
đuổi hối hả trong năm giờ đồng hồ của Langdon mà thôi.
Cũng
như ở Da Vinci Code, nhạc của Angels & Demons do Hans Zimmer đảm
nhiệm, và ông làm khá tốt ở phần cuối. Cái dồn dập ở phần đầu tuy ổn, tuy hoành
tráng, tuy không sai, nhưng có vẻ cứ cliché làm sao đó, chưa xứng với tầm vóc
của ông, và chưa thật sự ăn khớp với cái không khí bề ngoài thì tĩnh lặng mà
bên trong thì cuồn cuộn sóng ngầm của Vatican lúc đó. Phần cuối trầm lắng và
giàu xúc cảm với những đoạn solo của Joshua Bell, người được trang trọng dành
riêng một dòng khá lớn ở phần credit.
Nói
là như vậy, nhưng để chấm điểm cho Angels
& Demons thì lại hơi khó. Có lẽ phải chia làm hai thang điểm. Với những
người đã đọc truyện thì cái hay chắc sẽ chẳng còn lại bao nhiêu, vì yếu tố bất ngờ đã mất đi; và sự thú vị (nếu
còn) sẽ dừng lại ở không gian tôn giáo của thành Rome mà bộ phim đã tái tạo lại
khá thành công bằng ngoại cảnh, phim trường và kỹ xảo CGI. Nhưng với những ai chưa
đọc truyện thì sự bất ngờ sẽ còn nguyên vẹn, và Angels & Demons sẽ là một phim giải trí xem được của tháng Năm
này.
Đã
đọc truyện: 2.5
Chưa
đọc truyện: 3.5