Có bốn kiểu khán giả đi xem “Great Gatsby” phiên bản 2013.
Nhóm thứ nhất là những người mong muốn thỏa mãn hình dung của bản thân về cuốn
tiểu thuyết bằng điện ảnh. Nhóm thứ hai là những người đã đọc truyện nhưng chủ
động gạt bỏ kỳ vọng sang một bên để tránh thất vọng – một điều rất thường xảy
ra với các tác phẩm chuyển thể. Nhóm thứ ba là những người chưa đọc truyện
nhưng cũng ít nhiều biết tới tác phẩm kinh điển này. Nhóm thứ tư là những người
hoàn toàn chưa có ý niệm gì về Gatsby hay Scott Fitzgerald.
Với một “Gatsby” như của Baz Luhrmann, may mắn sẽ thuộc về
nhóm thứ tư và cảm giác hụt hẫng sẽ đến với nhóm thứ ba. Không hoàn toàn thỏa
mãn có lẽ sẽ là ấn tượng của nhóm thứ hai. Và bực bội là cái gần như chắc chắn
sẽ chờ đợi nhóm thứ nhất. Nhóm thứ tư may mắn vì họ sẽ xem “Gatsby” như xem một
cuốn phim Hollywood thông thường và sẽ thấy nó không tệ chút nào: có hình ảnh rực
rỡ, có nữ tú nam thanh, và bi hài đủ cả. Nhóm thứ ba sẽ nhíu mày: tác phẩm được
tung hô là kinh điển gần trăm năm nay mà có vậy thôi sao? Nhóm thứ hai, do tỉnh
táo vứt lại ở nhà mọi kỳ vọng, sẽ tự an ủi rằng chuyển thể một tác phẩm cỡ
“Gatsby” là việc chẳng dễ dàng gì, và như thế là khá rồi. Người viết bài này,
dù tới rạp với tâm thế của nhóm thứ hai, nhưng lại có cùng tâm sự với nhóm đầu
tiên khi bước ra khỏi phòng chiếu.
Những người quen thuộc với Baz Luhrmann đều biết rõ một điều,
điểm yếu của ông là sến. Nhưng nếu cái sến đó khá dễ thương ở “Romeo &
Juliet”, khá hợp lý với một phim ca nhạc kiểu “Moulin Rouge”, khá nhạt nhẽo
trong một sử thi nửa mùa như “Australia”, thì nó lại thành phản chủ khi đem áp
dụng cho “Gatsby”.
Điều khiến “Gatsby” trở thành bất hủ chính là những mạch ngầm
chảy sâu dưới những dòng văn chừng mực, tiết chế, khoan dung mà cũng đầy đau
xót của Nick Carraway, hay nói cách khác, của chính Fitzgerald. Và đây cũng
chính là điều mà Luhrmann, lạc lối giữa biển cả phù hoa của kiến trúc, đại cảnh,
và trang phục, đã bất lực trong việc tái hiện lên màn ảnh.
Cũng như “Gatsby” của Fitzgerald, thất bại vì không hiểu được
cái cốt lõi của xã hội Mỹ thời Jazz Age, “Gatsby” của Luhrmann thất bại do
không thấu triệt được cái tinh thần phản tỉnh của Nick Carraway. Vốn xuất thân
gia thế, Nick kể về thế giới phồn hoa của Gatsby với con mắt của một người-trong-cuộc-ưu-thời.
Nhưng Luhrmann đã biến Tobey Maguire thành một anh giai làng choáng ngợp và phần
nào mê mẩn giấc mộng phong lưu miền West Egg, và qua đó tước đi của Nick sự cân
bằng, tỉnh táo, và xót xa của một kẻ chính-trực-cô-đơn.
Công bằng mà nói, Leonardo DiCaprio và Carey Mulligan là hai
lựa chọn khó có thể chính xác hơn cho Jay Gatsby và Daisy Buchanan. Sau Howard
Hughes trong “The Aviator”, đây là bi kịch triệu phú thứ hai của Leo, và người
ta dễ dàng cảm thấy cái ảo vọng kỳ vĩ được chiếm hữu tất cả, bao gồm tình yêu, ở
Gatsby. Carey sở hữu vẻ đẹp thiên phú cho những vai diễn nhuốm màu hoài cổ, và
em hiện lên đúng như một nàng búp bê của điện ngọc cung vàng, đẩy gã lãng tử
Gatsby đến con đường tự diệt.
Nhưng dù Leo hay Carey cũng không thể cứu vãn được cái nông
cạn trống rỗng của bộ phim, nhất là nửa đầu. Luhrmann đương đại hóa một tác phẩm
kinh điển bằng âm nhạc và cải lương hóa câu chuyện bằng những màn dàn dựng ca
vũ hết sức hoành tráng, mà không ý thức được rằng chính những thứ đó lại tầm
thường hóa tấn bi kịch của Gatsby. Thật khó mà tin được Tom Buchanan và Gatsby
lại có thể xử sự như hai con gà trống tốt mã, bằng cách trình diễn một màn đua
xe kiểu “Fast and Furious”, trong khi những buổi tiệc tùng xa hoa tại tư dinh
chàng triệu phú trẻ lại mang đậm màu sắc sân khấu kiểu “Moulin Rouge”. May
thay, khi câu chuyện bước sang nửa sau, tông bi kịch đã lấn át bản năng sến của
Luhrmann, và màn trình diễn của Leo đã vãn hồi được phần nào phẩm giá của
“Gatsby”. Trong những phút cuối cùng, ta có thể le lói thấy ở Gatsby hình bóng
của Icarus, kẻ mải miết bay về phía mặt trời (với Gatsby, đấy là ngọn đèn xanh ở
cầu tàu nhà Daisy) bằng đôi cánh sáp, để rồi cuối cùng rơi xuống biển khơi vì sự
mê muội của chính mình. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, và “Gatsby” của Luhrmann
sẽ mãi mãi chỉ là một “đại gia”, mà chẳng thể nào trở thành “vĩ đại”.
Bài đã đăng trên Đẹp số tháng 6/2013.