Monday, July 9, 2007

Lan man Melbourne #1


Tôi sang Melb đã được năm tuần. Sáu lần đi xem rạp. Kể ra như thế cũng là nhiều, so với người bản địa chứ đừng nói so với sinh viên nước ngoài du học ở đây. Lần đầu tiên tôi xem ở Hoytz, cho đến giờ này cũng là lần duy nhất. Hoytz giống như Megastar ở nhà, một chuỗi những cụm rạp liên hoàn trải khắp nước Úc. Hoytz có một kiểu phòng chiếu khá độc đáo là HalfPipe. Trong phòng chiếu không có ghế, chỉ có king-size beanbags cho các đôi uyên ương nằm xem phim và làm nhiều điều khác nữa. That sounds like fun. Hoytz còn có hai rạp cao cấp nữa, gọi là Directors’ Suite mà chắc tôi sẽ thử trong một ngày không xa.

Hoytz chỉ là chuyện phụ. Cinema Nova mới là chuyện chính. Giống như cái tên, Nova là một điểm sáng, sáng đến bất thường giữa vô vàn rạp chiếu bóng ở Melb. Ở đây hầu như không chiếu block-buster, trừ những phim dành cho thiếu nhi như Harry Potter hay Bridge to Terabithia. Theo tôn chỉ của mình, “home of quality arthouse cinema”, Nova chiếu chủ yếu là phim nghệ thuật, phim indie, phim của những nền điện ảnh khác ngoài Hollywood. Trong bốn phim tôi xem ở Nova, có một phim Đức, một phim Pháp, một phim Nga và một phim Mỹ. Và hôm nay là một phim Hà Lan mà tôi chờ đợi đã lâu – Black Book của Paul Verhoeven, với Carice van Houten hot as hell mà có nhà phê bình đã ca ngợi là “more beautiful than Scarlett Johansson and knows how to act”.

Nova có 11 phòng chiếu, đa phần đều thuộc loại nhỏ và vừa, chỉ ngang ngửa Hà Nội Cinematheque, nhưng ghế ngồi rất thoải mái, thiết kế trang nhã và ấm cúng. Một buổi chiều Chủ Nhật, thả bộ dọc đường Glenlyon, nhìn bóng nắng đổ dưới chân mình, leo lên chuyến tàu điện vắng hoe xuôi xuống Lygon Court. Chìa thẻ sinh viên và thẻ privilege member để được mua vé giảm gần nửa giá. Trong khi chờ đợi, rẽ vào Border xem sách hoặc vòng ra ngoài uống cà phê. Xem xong, rẽ vào một quán Ý nào đó trên đường Lygon ăn bữa tối thật ngon lành rồi mới trở về nhà. Life it is.

K, that is my agenda. This is my feelings. Nhớ lần đầu vào Nova, tôi xem The Lives of Others. Rời khỏi rạp, trong lúc đầu óc vẫn còn ám ảnh với bản Sonata for a good man, bên tai tôi bỗng vang lên một giọng nữ cao. Một em gái mặc váy dài, khuôn mặt hơi du mục, hát một bài thánh ca nào đó. Tôi bỏ vào giỏ cho em một đồng 1$. Hôm qua khi xem xong The Italian, tôi lại nghe tiếng nhạc. Lần này là một ông già kéo violon. Tôi cũng cho ông lão tiền. Chẳng phải tôi xa lạ gì những người hát rong vốn rất phổ biến ở đây. Chẳng phải tôi giàu có gì. Chẳng phải tôi dễ mủi lòng (mà nói cho cùng, điều họ cần, và điều ta phải dành cho họ là appreciation chứ không phải sympathy). Chẳng phải…

Một bộ phim hay thường đem lại cho ta thứ hương vị ngất ngây về cái đẹp của cuộc đời, thôi thúc ta làm một điều gì đó, giản đơn chỉ để thỏa mãn cái cảm giác được tồn tại một cách hạnh phúc thế thôi. Chính cảm giác ấy đã thôi thúc ta đặt miếng ghép cuối cùng xuống bức-xếp-hình-tuyệt-đẹp-của-hôm-nay, một phần không nhỏ được cấu thành bởi một trăm bốn mươi hai phút mà ta vừa tận hưởng.