Mười
ba năm trở lại đây, Jean-Pierre và Luc Dardenne đã trở thành hai tên tuổi nổi
tiếng bậc nhất ở LHP Cannes. Gần như không lần nào đến đây mà họ lại ra về tay
trắng. Phim của anh em nhà Dardenne là một thế giới có hấp lực mãnh liệt, đau đớn
nhưng đầy chất nhân văn, và, với nhiều khán giả, đã thành một sự kiện đáng chờ
đợi của Cannes. Năm 2011, họ đã không làm người xem thất vọng khi mang đến đây The Kid with a Bike.
Cậu
Bé ở đây là Cyril (Thomas Doret), một tâm hồn hoang dại, bị người cha đơn thân
bỏ lại trại mồ côi. Xe Đạp là chiếc địa hình màu đen gióng nhôm bất ly thân của
cậu, đã mất tích cùng với cha cậu bé. Nóng lòng tìm cha, Cyril xin đến ở với
Samantha (Cécile de France), cô thợ uốn tóc sống gần nhà cũ, người đã tìm thấy
và chuộc chiếc xe về cho cậu. Trong khi khát khao được quay về với cha chưa lúc
nào nguôi trong Cyril, nỗi chống chếnh đã đẩy cậu vào vòng tay Wes, một tên du
đãng địa phương…
Thoạt
đầu, không ít khán giả sẽ khó chịu với Cyril, vì cậu quá ương ngạnh, ương ngạnh
đến vô lý. Cái cách cậu phản kháng cũng không khác gì những cậu bé hư khác –
làm đúng cái điều người lớn nói cậu không được làm. Nhưng, dần dà, khi câu chuyện
bắt đầu hé mở, chúng ta lại từ khó chịu chuyển sang đồng cảm, đồng cảm sang xót
xa, xót xa sang lo âu, lo âu thành giận dữ, giận dữ thành nhẹ nhõm thở phào…
theo từng vòng bánh xe số phận của Cyril. Cái giỏi của Jean-Pierre và Luc là ở đấy:
câu chuyện đơn giản, nhưng xúc cảm nó gieo vào lòng khán giả thì lại phức tạp đến
ngổn ngang; kinh phí khiêm tốn, nhưng The
Kid vẫn như một lỗ đen hút tuột người xem vào đáy sâu của cảm xúc.
Để
làm điều này với The Kid, anh em nhà
Dardenne cần đến một phép màu. Phép màu ấy tên là Thomas Doret. Cyril của
Thomas hiện lên trong mắt chúng ta như một con sói con trung thành – không phải
yêu, mà là trung thành! – một cách tội nghiệp với người cha đã vứt bỏ mình. Trong
hành trình bướng bỉnh mà vô vọng đi tìm cha, con sói tóc vàng phải gánh chịu hết
ngọn roi này tới cú đòn khác: đầu tiên là sự thật trần trụi rằng cha đã bỏ cậu
đi, rồi đến sự thật phũ phàng rằng ông đã bán chiếc xe cậu hằng yêu quý lấy vài
đồng, tiếp đến là sự thật tàn nhẫn rằng ông ta không cần cậu. Và cuối cùng là sự
thật đau lòng rằng mọi cố gắng của cậu chẳng có ý nghĩa gì với ông ta… Bất chấp
tất cả, Cyril chưa một lần rơi nước mắt, và chính cái không-khóc-ở-Cyril lại khiến
người xem rơi lệ.
Nếu
Cyril là nửa hiện thực đau lòng của The
Kid, thì Samantha là nửa cổ tích của bộ phim. Mối liên hệ duy nhất giữa họ là
lần Cyril chạy trốn thầy giáo ở nhà trẻ, và bất ngờ ôm chặt lấy cô, như người
chết đuối níu một cái cọc. Nhưng từ cái ôm ghì ngắn ngủi ấy, tim Samantha đã cảm
ứng với những nhịp đập cô đơn, hoang mang và thổn thức trong tim cậu bé. Một
cái ôm thay đổi hai cuộc đời. Có thể với tất cả, vòng tay giang rộng của
Samantha là phi logic, nhưng với cô tiên kiêm thợ uốn tóc này, mọi chuyện đều hết
sức tự nhiên, kể cả những giọt nước mắt mà cô nhỏ xuống vì Cyril, một lần duy
nhất trong phim. Samantha là lời nhắn nhủ mà Jean-Pierre và Luc gửi đến những
người mẹ, đến tất cả chúng ta: không đứa trẻ nào là không thể cảm hóa, miễn là
có một tình yêu, và một lòng bao dung đủ lớn.
Nhiều
đạo diễn khác có lẽ đã dừng lại ở đây. Anh em nhà Dardenne thì không. Như một
cua rơ xe đạp, cần một cú bứt phá để cán đích đầu tiên, cậu bé đạp xe của chúng
ta đã dấn thêm một nhịp trong phần kết, để chạm đến đáy lòng khán giả, để buộc người
xem phải bồi hồi suy ngẫm, về tính trọn vẹn của sự chuộc lỗi, về ranh giới mong
manh của tội ác, và về sự vô thường trong số phận con người.
Bài đăng trên Đẹp số tháng 10/2012