Sau
bốn mươi năm mải mê chinh chiến và yêu đương với cô nàng Muse có tên là Điện ảnh,
gã phù thủy Manhattan, Woody Allen, muốn nghỉ ngơi bằng cách làm ra những bộ
phim “rong chơi cuối trời quên lãng” về Châu Âu. Woody khởi đầu series bưu ảnh
đẹp mộng mị ấy bằng Vicky Cristina
Barcelona, tiếp nối là Midnight in
Paris, và năm nay là To Rome with
Love.
Sau
một Barcelona phóng túng, và một Paris mộng mơ, phần lớn khán giả chờ đợi
một Rome không kém phần nồng nàn say
đắm. Và có lẽ là phần lớn đã thất vọng. Thất vọng do quá thật thà. Thật thà đâm
ra tổ trác. Vừa lãng mạn được hai phim, Woody đã không giấu nổi cái đuôi xù của
con cáo già tinh quái, ưa giễu nhại: cái khán giả tưởng là một chuyện tình thi
vị, hóa ra lại là một tuyển tập những tiếng cười trào phúng đủ mọi cung bậc nhắm
vào cả giới elite lẫn bình dân.
Câu
chuyện đầu tiên là về một viên chức quèn đang sống đời buồn tẻ bỗng nhiên nổi
tiếng đến nỗi chuyện ông ta mặc quần lót gì cũng được lên báo. Chuyện thứ hai về
một đôi vợ chồng son từ quê lên Rome, và trong khi anh chồng dút dát bất ngờ bị
một gái điếm hạng sang xông vào tận phòng ve vãn thì cô vợ sa vào lưới tình của
một diễn viên nổi tiếng. Chuyện thứ ba về một chàng sinh viên kiến trúc người Mỹ
phải lòng cô bạn thân nhất của bạn gái mình; và chuyện thứ tư về một ông nhà
đòn có biệt tài hát opera trong buồng tắm bỗng trở thành ngôi sao nhờ sự giúp đỡ
của thông gia tương lai, một nhà sản xuất âm nhạc về hưu.
Bốn
câu chuyện của Rome hầu như không có
mối liên hệ nào, nếu không muốn là hoàn toàn riêng biệt. Sự gắn kết, nếu có,
chính là không gian thơ mộng của chốn Đô thành Bất tử và không khí siêu thực
bao trùm bộ phim, bởi tất cả dù được kể đan xen nhau, nhưng lại không diễn ra
trên cùng trục thời gian: tao ngộ kỳ lạ của đôi vợ chồng son chỉ trong vòng một
ngày, của Begnini độ vài ngày, cuộc phiêu lưu của ông nhà đòn và chàng sinh
viên dài vài tuần, thậm chí vài tháng. Không những thế, câu chuyện của Jack còn
có một nhân vật kỳ quái (Alec Baldwin), một kiến-trúc-sư-trung-niên-kiêm-thần-hộ-mệnh,
lẽo đẽo đi theo và hăm hở chọc phá mối nhu tình vừa chớm nở của chàng sinh viên
khờ khạo.
Coi
Rome như một cuộc dạo chơi, Woody tha
hồ phô diễn những trò tinh quái, và cái sự nghịch tinh này đã bộc lộ ngay từ
cách chọn diễn viên. Khuôn mặt Begnini của Cuộc
sống tươi đẹp 15 năm trước đã rất buồn cười thì giờ đây càng ngộ nghĩnh hơn
khi vào vai ông viên chức điển hình. Mỹ nhân Tây Ban Nha, Penelope Cruz, hóa
thân thành gái điếm nói tiếng Ý nhem nhẻm. Vai tay tài tử nổi tiếng hào hoa sát
gái lại được giao cho một diễn viên lùn béo và hói sọi. Cô gái Mỹ được quảng
cáo làm đàn ông ai cũng mê đắm hóa ra là Ellen Page, loắt choắt như trẻ con, ăn
mặc chả khác gì cô bé vị thành niên mang bầu ở Juno ngày trước. Và nhà sản xuất âm nhạc về hưu nhát chết, dứt
khoát không ăn món bruschetta của bà thông gia tương lai vì ngờ có formol, lại do
chính Woody Allen đảm nhiệm.
Với
Rome, Woody, nhẹ nhàng và trìu mến, giễu
cợt tất thảy, từ sự lố bịch của các “ngôi sao” ở thời đại truyền thông, tới cái
cách mà hai cuộc ngoại tình ngắn ngủi có thể là chất xúc tác cho cuộc hôn nhân
nhàm chán về tình dục của đôi vợ chồng quê; từ lối kiểu cách “biết tuốt” nửa
mùa của các em gái thích làm ra vẻ mình am hiểu và sành sỏi văn thơ nhạc họa, đến
môn nghệ thuật được xem là hàn lâm cao quý là opera. Những quan niệm sáo mòn và
đã thành công thức của du khách về Rome, những câu tán tụng cửa miệng về vẻ đẹp
của thành phố cũng không thoát khỏi bị Woody chòng ghẹo. Và mỗi câu chuyện đều
điểm xuyết những khoảnh khắc rất hài, rất kịch, khiến người xem hoặc cười khúc
khích, hoặc cười sằng sặc, hoặc (đôi khi) ngơ ngác chẳng hiểu gì. Có thể đây
không phải là một tác phẩm để đời của Woody, nhưng nó vẫn rất Allen, và vẫn mang
đến cho những ai yêu mến ông 112 phút đồng hồ đầy sảng khoái.
Bài đăng trên Đẹp số tháng 11/2012