Monday, July 15, 2013
L'illusionniste
Friday, July 12, 2013
The Artist
Saturday, June 15, 2013
Before Midnight
Thursday, June 13, 2013
The Place Beyond The Pines
Đây là lần thứ hai trong năm năm, Schenectady, một
thị trấn nhỏ chưa đầy bảy chục nghìn dân, trở thành bối cảnh cho một bộ phim.
Nhưng khác với Synecdoche New York,
siêu thực một cách rất Kaufmanesque, The
Place Beyond The Pines mang tới cho người xem ba câu chuyện rất thật. Vì thật,
nên bi thương. Vì thật, nên day dứt. Vì thật, nên ngậm ngùi.
Vài năm trở lại đây, Ryan Gosling đã nổi lên trở
thành ứng cử viên hàng đầu cho danh hiệu “biểu tượng nam tính mới của
Hollywood”, trong khi Bradley Cooper, với vai diễn đình đám trong The Silver Lining Playbook, đã từ một
chàng diễn viên điển trai lột xác trở thành một chàng diễn viên điển-trai-và-có-thực-lực.
Thế nên, khi họ góp mặt trong Beyond The
Pines, người xem đương nhiên có quyền chờ đợi một màn hội ngộ đặc biệt giữa
chàng trai quyến rũ nhất Canada và người đàn ông sexy nhất nước Mỹ.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy chỉ kéo dài hai giây, nhưng
nó đã để lại di chứng ghê gớm với cuộc đời mọi nhân vật trong phim, và trở
thành sợi dây nối liền số phận của hai gia đình tưởng chừng không có điểm
chung: một da trắng, trên trung lưu (bố Avery là quan tòa), một da đen + Mexico
(mẹ Romina cư trú bất hợp pháp).
Trước khi họ gặp nhau, Luke Clanton (Ryan) là một gã
trai lang bạt kỳ hồ, phiêu dạt từ thị trấn này sang thị trấn khác cùng đoàn tạp
kỹ, biểu diễn trò đua xe máy trong lồng sắt để kiếm sống. Trong một lần trở lại
Schenectady, gã gặp lại tình cũ Romina (Eva Mendes), và biết rằng mình đã có với
cô một đứa con trai chưa đầy tuổi. Bị bản năng làm cha thôi thúc, gã bỏ lại sau
lưng quãng đời gió bụi và dừng chân ở “miền đất sau những rặng thông” với mong
muốn được chăm sóc đứa bé. Nhưng Romina đã có người đàn ông khác, và gã buộc phải
đứng ngoài lề cuộc sống của hai mẹ con.
Những năm tháng giang hồ có thể đã hun đúc nơi Luke
một nam tính mãnh liệt, đã lưu lại trên da thịt gã vô số hình xăm, nhưng lại chẳng
hề dạy cho gã cách làm cha. Ý niệm duy nhất của gã về trách nhiệm người cha –
tuy không sai nhưng hết sức đơn thuần – là chu cấp tiền cho đứa nhỏ. Gã đem sở
trường lái xe để đi cướp nhà băng, với sự trợ giúp của Robin (Ben Mendelsohn), một
chủ tiệm sửa ô tô đã có thời vào tù ra tội. Trong một lần đi cướp, gã chạm trán
Avery Cross (Bradley).
Dư chấn sau lần đối mặt với Luke không ngừng ám ảnh
viên cảnh sát trẻ Avery, nhất là sau khi anh chứng kiến sự tha hóa trong hàng
ngũ cảnh sát. Anh bỏ hành pháp chuyển sang tư pháp, và sau mười lăm năm đã
thành Trưởng công tố ở hạt Schenectady.
Nhưng quá khứ không buông tha Avery. AJ, con trai anh,
lại là kẻ làm Jason, con trai Luke, bị liên lụy vì tàng trữ ma túy…
Có thể nói Derek Cianfrance, trong bộ phim lớn thứ
hai của mình, đã gây bất ngờ bằng cấu trúc ba hồi của Beyond The Pines. Mỗi hồi đều có sắc thái hoàn toàn khác nhau: hồi
thứ nhất đậm chất noir của B-movie với
nhân vật chính là một gã giang hồ từng bước đi đến con đường tự diệt; hồi thứ
hai là cuộc đấu tranh quen thuộc giữa cớm tốt với cớm xấu trong hàng ngũ cảnh
sát; còn hồi thứ ba là cuộc khủng hoảng tâm lý của tuổi sắp thành niên.
Cianfrance đã khéo léo dung hòa cả ba thể loại điển hình của Hollywood vào làm một,
và đưa người xem lần lượt đi qua ba vùng cảm xúc khác nhau.
Để lại ấn tượng mạnh mẽ nhất trong cả ba, có lẽ là hồi
thứ nhất. Nói vậy không có nghĩa là diễn xuất của Bradley Cooper thua sút hơn,
mà bởi vì câu chuyện của Ryan Gosling quá sức kịch tính, và Ryan dường như được
sinh ra cho những vai diễn như thế. Kể từ Drive
(2011), giới làm phim đã nhận ra anh đặc biệt phù hợp với những nhân vật
nam tính một cách dữ dội và bạo liệt, đồng thời cũng rất dễ tổn thương và luôn chịu
mặc cảm bị gạt ra ngoài lề xã hội. Mỗi hình xăm trên cơ thể Luke cũng như những
miếng Urgo băng kín những vết thương tâm lý trong lòng gã. Bi kịch của gã cũng
rất gần với số phận của gã tài xế vô danh của Drive: cả hai đều yêu một
người đàn bà đã có chồng, có con, chỉ đành ngậm ngùi đứng xa mà ngắm cảnh hạnh
phúc nhà người. Nhưng trong chừng mực nào đó, Luke còn đáng thương hơn, bởi vì đứa
nhỏ cười khanh khách trên ô cửa sổ sáng đèn ở Schenectady chính là con gã. Nếu tay
tài xế đập nát đầu địch thủ trong bản năng của một con mãnh thú đánh hơi thấy
nguy hiểm, thì Luke đánh bị thương chồng Romina chỉ vì cuộc đời lang bạt đã biến
gã thành một kẻ vụng về trong giao tiếp. Khi cảm thấy quyền làm cha bị đe dọa
và từ chối, gã không biết phản ứng và bảo vệ nó bằng cách nào khác ngoài bạo lực.
Hồi thứ hai mặc dù không có sức ám ảnh lớn như hồi
thứ nhất, nhưng người xem vẫn cảm nhận được sự dằn vặt của Avery, nhất là cái lần
anh đối diện với Romina và tận mắt chứng kiến hậu quả không thể bù đắp mà mình
đã gây nên. Mọi cố gắng của anh – tố giác nhóm cảnh sát tha hóa, phấn đấu làm một
công tố viên tốt – dường như đều nhằm chuộc lại sai lầm trong quá khứ, để tìm một
chút thanh thản trong tâm hồn. Dù phim không đi sâu vào cuộc sống gia đình Avery
và Jennifer (Rose Byrne), nhưng khán giả không khó nhận ra, chính dư chấn của
quá khứ đã đẩy Avery ra xa, nhấn chìm anh xuống một thế giới riêng, gieo mầm rạn
nứt cho cuộc hôn nhân giữa họ.