Năm
2007, nàng trở thành nữ diễn viên đầu tiên trong lịch sử đoạt cả giải César lẫn
Oscar cho cùng một vai diễn. Tiếng tăm nổi như cồn, nàng liên tục xuất hiện
trong các bom tấn: Public Enemies, Nine, Inception, The Dark Knight Rises…
Nhưng những ai yêu mến Marion Cotillard, tự đáy lòng, vẫn nhớ về nàng trong
hình hài con én nhỏ bi thương của nước Pháp. Họ hiểu rằng, nàng là nhiều hơn thế,
và tài năng của nàng vượt xa những vai thứ, vai phụ mà Hollywood đưa lại cho
nàng.
Thế
nên khi biết năm 2012, nàng sẽ cộng tác với Jacques Audiard của The Beat That My Heart Skipped ở Rust and Bones, tất cả đều háo hức chờ đợi.
Và Marion đã không làm những ai yêu mến nàng thất vọng.
Ở
Rust and Bones, nàng vào vai một huấn
luyện viên cá voi không may bị tai nạn phải cắt bỏ đôi chân. Suy sụp, Stéphanie
tìm đến Ali (Matthias Schoenaerts), một cựu võ sĩ, như một điểm tựa tinh thần. Ali,
bất chấp một thể chất mạnh mẽ, căng tràn nam tính, cũng có những bất ổn của
riêng gã khi dọn đến Antibes[1] sống
tạm bợ cùng đứa con trai sáu tuổi ở nhà chị gái.
Có
thể nói, kể từ La Vie en Rose tới
nay, nàng mới được giao một vai diễn phức tạp và có chiều sâu tâm lý và xứng tầm
đến thế. Từ trước khi bị tai nạn, ánh mắt, giọng nói, cử chỉ của Stéphanie đã
chất chứa vẻ hoang mang lạc lối, như một dự cảm không lành. Sau tai nạn, tinh
thần của nàng càng sa sút thê thảm. Diễn xuất của Marion vừa tiết chế không sa
vào cường điệu, vừa tự nhiên như thể nỗi đau vốn là như thế. Cảnh Stéphanie ngồi
bên cửa sổ, điều khiển cỗ xe lăn nhún nhảy theo nhạc gieo vào lòng người xem một
nỗi bi thương khó bề lý giải. Có cảm giác ngôn ngữ cơ thể của Marion còn biểu cảm
hơn cả gương mặt của nhiều diễn viên nữ khác (mà Kristen Stewart là một ví dụ
điển hình).
Rất
tình cờ, hai bộ phim cạnh tranh suất đại diện cho Pháp dự Oscar năm nay đều là câu
chuyện về một người tàn tật và một thanh niên nhập cư (Intouchables đã được giới thiệu trên Đẹp tháng 7/2012). Chỉ có điều
Rust and Bones không nhẹ nhàng và ấm lòng người, mà thật như chính cuộc
đời, buộc người xem phải nghĩ và phải day dứt. Mối quan hệ giữa Stéphanie với Ali
thực tế một cách thẳng thắn và thẳng thắn một cách tàn nhẫn. Cách gã đối xử với
nàng ban đầu vừa tự nhiên, lại cũng vừa khó hiểu. Đó không phải là tình yêu, mà
là sự bảo bọc rất bản năng của một con đực khỏe mạnh đối với một con cái bị
thương. Nhưng phải đợi đến khi nàng có lại đôi chân, gã mới bắt đầu nhìn nàng
như một người đàn bà. Nàng cũng vậy, đôi chân khiến nàng thấy mình đàn bà trở lại
(dấu hiệu là nàng không chịu tắm khỏa thân như lần gã đến thăm và đưa nàng ra
biển nữa.)
Nhưng
để thực sự là một người đàn bà trọn vẹn thì, cả nàng và gã đều có chung một
quan điểm, phải có năng lực tình dục và cả khoái cảm tình dục nữa. Bởi vậy nên
nàng tự ti. Và gã giải tỏa nỗi niềm ấy bằng cách cho nàng cảm giác được làm một
người đàn bà thực thụ, chứ không phải một thân xác bị phí hoài. Họ tìm đến với
nhau trong một mối tương giao rất nguyên thủy: gã đem đến cho nàng khoái cảm
và, quan trọng hơn cả, sự tự tôn, hai thứ làm mặt nàng tươi tắn và mắt nàng thì
sáng long lanh có phần hơi bẽn lẽn.
Về
phần mình, Ali nghèo, gặp khó khăn trong công việc, trong cách giao cảm và chăm
sóc đứa con trai. Nhưng không chỉ có vậy, bất ổn lớn nhất của gã là gã tìm thấy
khoái cảm(?) và sự giải tỏa trong những trận kick-boxing của thế giới ngầm.
Chính ở một trận đấu kiểu đó, lần đầu tiên Stéphanie từ chỗ được gã giúp đỡ đã
trở thành người cổ vũ gã về tinh thần. Nhưng khi đó gã còn chưa hiểu hết được ý
nghĩa của nàng đối với mình. Gã nghĩ rằng gã không cần ai cho tới khi gã cảm thấy
cần nàng, mãi tận sau này, khi biến cố xảy ra, khi cái bản năng đàn ông vốn là
điều nổi bật nhất ở gã từ đầu phim đến giờ bị lu mờ trước bản năng mãnh liệt hơn
của tình phụ tử.
Cho
dù Matthias cũng rất xuất sắc trong vai Ali, phải nói rằng diễn xuất của anh đã
bị lu mờ trước Marion. Muôn vàn cung bậc cảm xúc của Stéphanie, từ cơn suy sụp
hậu-tai-biến đến những bước hồi sinh rụt rè bỡ ngỡ, từ niềm ghen tuông hờn giận
rất đàn bà đến nỗi khát khao nhớ tiếc sân khấu trên một khuôn hình đơn sắc vô
thanh nhưng đầy biểu cảm, tất cả đều được nàng thể hiện một cách không thể xuất
sắc hơn. Sau Sophie Marceau, với La Vie
en Rose, và với Rust and Bones, nàng
chính là người định nghĩa lại vẻ đẹp Pháp trong điện ảnh.
[1] Một
thành phố biển miền nam nước Pháp.
Bài đăng trên Đẹp số tháng 12/2012
No comments:
Post a Comment