Trong bốn
cuốn sách tôi dịch đến thời điểm này, hai cuốn từng có người chê cách dịch tên.
Mục
đích của bài viết này không phải là phản biện
phê bình của họ.
Tôi chỉ muốn bàn chút ít về tầm quan trọng và cách dịch cái tên của tác phẩm.
Có người, khi chê cái tên tôi dịch, nói rằng chưa cần đọc (cả bản gốc lẫn bản dịch), chỉ cần
nhìn cách dịch nhan đề cũng biết là dịch kém. Việc khen chê dịch giả là chuyện
bình thường, đối với làng văn xứ ta lại càng bình thường nữa. Nhưng chê như
thế đối với tác giả thật ra hơi thiếu tôn trọng. Tên sách hội tụ tinh thần của
tác phẩm. Tự cho rằng mình hiểu cái tên khi chưa đọc sách khác nào gián tiếp nói
giá trị của tác phẩm hoàn toàn nằm trên bề mặt.
Nhan đề là thứ cuối cùng tôi dịch
ở một tác phẩm. Nghĩa là sau khi đã đọc hết và dịch hết ba trăm, năm trăm trang
sách, quần nát nước những gì tác giả muốn nói và đã viết, tôi mới dám mon men
bén mảng đến cái tên.
Nói vậy không có nghĩa là
tôi không nghĩ đến việc dịch nhan đề từ sớm. Thật ra đây là việc phải nghĩ đến
đầu tiên và luôn để nằm lòng suốt quá trình dịch sách, nhưng phải thực hiện
sau cùng. Ai cũng biết ý nghĩa của cái tên đối với cuốn sách. Thế nên phải dịch
nó cuối cùng, khi đã đi hết chặng đường, đã ở vị thế tốt nhất để lĩnh hội trọn
vẹn, hay ít nhất là tối đa, những gì tác giả gửi gắm.
Có những cái tên đơn giản, dễ dịch.
Ví dụ Jane Eyre (không cần dịch), Ba người lính ngự lâm (dịch phát ăn luôn). Có
những cái tên tricky hơn chút đỉnh, nhưng không gọi là khó, như Haroun và
Biển Truyện (Sea of Stories, thay vì dịch chữ of thì bỏ đi).
Nhưng cũng có những cái tên chẳng
hề đơn giản. Inheritance of Loss là một
trong số đó. Đây là ví dụ tiêu biểu cho thủ pháp oxymoron (nghịch hợp). Tức
là sự kết hợp của hai khái niệm mâu thuẫn. Inheritance (di sản) là thứ còn lại. Còn lại nên mới thành di sản.
Trong khi loss là thứ mất đi. Cái
còn lại của thứ mất đi! Nghịch hợp là như thế. “Anh này là Đảng viên nhưng mà tốt”
cũng là một dạng nghịch hợp, hay được sử dụng theo kiểu nghịch hợp. Như vậy,
phương án dịch phải thể hiện được phép tu từ ấy. Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó. Loss là một khái niệm đa
nghĩa, dù các nghĩa của loss đều gần
nhau: thất bại, mất mát, lạc lối… Trong những phương án này, chỉ có thể chọn một.
Và tôi chọn phương án thể hiện tốt nhất phép nghịch hợp: mất mát. Thực tế đã
chứng minh sự đúng đắn của lựa chọn này: tác phẩm tôi dịch, như thường lệ, không
mấy ai nhớ đến. Nhưng cái tên thì được dùng lại khá nhiều, chẳng hạn như ở đây.
Heart
of Darkness là một ví dụ khác. Inheritance of Loss là một cụm từ không hề xuất hiện trong suốt hơn
300 trang của tác phẩm. Đây là thuận lợi lớn cho người dịch, vì ta không bị câu
thúc trong bất kỳ văn cảnh cụ thể nào và chỉ phải làm việc với cái tên như một
thực thể độc lập. Heart of Darkness thì
khác. Khái niệm này hiện diện thường xuyên trong tác phẩm và có nhiều biến thể
khác nhau. Do vậy, ngoài việc giải mã thấu đáo ngữ nghĩa, ta còn phải tính đến một
yếu tố không đơn giản nữa là chọn cách dịch sao cho cụm từ ấy vừa đủ linh hoạt
để phát triển thành các biến thể tương ứng với các biến thể trong bản gốc, vừa
đủ bất biến để giữ vai trò trung tâm, neo đậu dòng chảy của tác phẩm và tạo những
liên tưởng cần thiết, lại vừa đủ uyển chuyển để dung nạp vào các văn cảnh
khác nhau (nghĩa là nhét vào câu nào, ngữ cảnh nào đọc cũng xuôi tai).
Thành thử, khi dịch cuốn này, mỗi khi bắt gặp khái niệm darkness trong văn bản,
tôi liền ngừng lại và đem các phương án dịch tên ra “lắp ghép” vào xem thế
nào.
Phân tích kỹ, Heart of Darkness chứa đựng ít nhất ba tầng
nghĩa: tầng nghĩa con người, tầng nghĩa địa lý, và tầng nghĩa xã hội. Tầng thứ
nhất là trái tim tăm tối của nhân vật chính, Mister Kurtz. Tầng thứ hai là sông
Congo, trái tim của lục địa đen, miền đất tăm tối nhất trên bản đồ thế giới –
tăm tối vì bị bao phủ dưới bóng rừng nguyên sinh, tăm tối vì chưa được thám hiểm,
và có lẽ vì cả màu da của thổ dân xứ sở này. Tầng thứ ba là Congo với tư cách một
con mồi béo bở, một xứ man di chưa biết mùi khai hóa, một thuộc địa phơi bày cùng
cực những gì đê tiện nhất, đen tối nhất của chủ nghĩa thực dân da trắng. Nhưng
tầng thứ ba ấy cũng chính là Châu Âu, là London, là Brussels, là sông Thames rực
rỡ ánh đèn, bởi cực cùng đen tối không nằm tận Châu Phi, mà ở ngay đây, chính
giữa trái tim của lục địa già, giữa cái nôi của văn minh và khai sáng.
Trên cả ba tầng nghĩa ấy, đen tối
chưa bao giờ là một khái niệm mơ hồ. Nó luôn hiện hữu như một sinh thể. Đó là Kurtz,
một hình hài khẳng khiu, yếu ớt nhưng đầy ma lực, hiện thân của thần chết. Đó
là rừng già Phi châu huyền bí, muôn hình vạn trạng, không ngừng rình rập, đè
nén, bóp nghẹt những kẻ viễn chinh. Và đó là dòng hải lưu phập phồng ánh sáng
văn minh của sông Thames.
Heart khi dịch
sang tiếng Việt có hai phương án phổ biến: trái tim và trung tâm. Phương án một
đáp ứng được sắc thái sinh lý. Phương án hai thể hiện được sắc thái địa lý.
Nhưng cả hai đều không trọn vẹn, không thực sự truyền tải được tính đa tầng và đa
nghĩa của bản gốc. Và trên hết, khó lòng đặt hai phương án này vào nhiều ngữ cảnh
khác nhau một cách suôn sẻ. Giữa lòng tăm
tối làm chuyện đó tốt hơn. Vậy nên tôi chọn nó. Not an excellent choice. But
an optimal choice.
Nhưng có những khi không thể dịch
thành công một cái tên. Người ta thường ca ngợi dịch giả vì những cái tên hay.
Tôi lại nghĩ đa số là may mắn (trong đó có tôi). May mắn, vì những cái tên ấy bản
thân nó có lời giải. Nhiệm vụ của người dịch chỉ là đi tìm, có thể khó, có thể
dễ, nhưng nhiều khả năng sẽ tìm ra. Đôi khi, có những cái tên không lời giải,
hoặc không có lời giải tối ưu. The Great
Gatsby là một ví dụ. Cái bất khả trong bài toán này là khoảng cách không thể
bắc cầu giữa hai bờ ngôn ngữ chứa đựng trong chữ The và chữ Great.
Câu hỏi đặt ra là, ta làm gì
trong những trường hợp ấy.
Câu trả lời, tôi nghĩ, sẽ làm
nhiều người ngạc nhiên: Kệ thôi.
Lý do rất đơn giản: cái tên đại
diện nhưng không thay thế được tác phẩm. Một cái tên, dù dịch hay đến mấy, cũng
không bù đắp được một bản dịch dở. Dĩ nhiên tên mà tốt thì ta có quyền hy vọng
bản dịch cũng tốt, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Trình Giảo Kim chỉ đánh
được ba búa là hết hơi, mà người như anh thì không phải ít.
Trong group Thủ môn mà tôi tham
gia, một số bạn thường hỏi: găng nào bắt dính nhất hả anh? Tôi trả lời: tất nhiên
là găng đắt nhất. Nhưng trước găng, em phải có kỹ thuật. Nhưng kể cả khi đã có
kỹ thuật, điều quan trọng hơn cả là cách tiếp cận. Dù nhìn rất cool, rất ngầu,
nhưng bắt dính cũng chỉ là một trong nhiều phương án bảo vệ khung
thành, và cũng là phương án nhiều rủi ro nhất. Bắt bóng hai chạm, đẩy bóng hết
biên, đấm bóng ra xa, điều khiển hậu vệ cản phá cú sút từ sớm… đều là giải
pháp. Mục đích cuối cùng là giữ sạch lưới. Ở Việt Nam, tư tưởng có thể thua
nhưng phải đá đẹp hình như khá phổ biến trên nhiều lĩnh vực. Hát có thể không
hay nhưng vũ đạo phải đẹp. Kịch bản có thể kém nhưng hình ảnh phải long lanh.
Và còn nhiều nữa.
Ở ta, số độc giả đọc sách bằng
bìa hoặc cao hơn một chút là đọc sách bằng tên khá nhiều, và điều đó trở thành
một áp lực cho người dịch. Họ sợ thất bại ngay từ đầu, ngay từ cái tên. Nói cho
cùng, cái tên, dù quan trọng, cũng chỉ là một, hai, hay cùng lắm là mười trong năm
mươi, thậm chí hai trăm nghìn chữ của toàn bộ bản thảo. Thế nên, hãy cứ cố giải
bài toán cái tên, nhưng nếu thấy vô phương, thì cũng đừng băn khoăn làm gì. Give
it your best shot. Then save your strength for the great battle that lies
ahead.
Cảm ơn anh Nham Hoa đã viết tiếp. Em đọc series này từ đầu tới cuối, thấy rất thấm thía vì em cũng có dịch dọt chút chút.
ReplyDeleteEm nghĩ chuyện người ta gay gắt với dịch hiện nay cơ bản vì người ta cứ áp hay-dở (vốn chủ quan) thành đúng-sai (là thứ rất rõ ràng).
Em đồng ý với anh là có phương án optimal, nhưng đồng thời em cũng nghĩ cái optimal đó là đối với mỗi người (cả người dịch lẫn người đọc).
Nếu người đọc chấp nhận được there is more than one way to skin a cat, và cái mình thích chưa chắc người khác đã thích thì có lẽ không khí tranh luận sẽ không gay gắt như bây giờ.
Ta có thể phân tích những phương án khác nhau hay chỗ nào, dở chỗ nào, vì sao anh A thích cái này còn chị B thích cái kia mà không cần áp cái preference của mình lên người khác.
Còn sản phẩm cuối cùng ra sao thì tùy vào cái preference của người chịu trách nhiệm làm ra sản phẩm đó, và (với em) nó cũng chẳng nhất thiết phải là chân lý gì. :-)